(Chuyện xảy ra tại nhà Hòa, Hòa cầm túi tiền đi vào vừa đi vừa hát)
Hòa: Tiền là tiền nhiều khi không mà có, tiền là tiền nhiều lúc có như không. Còn cho tôi - tôi chẳng biết tiêu chi tôi chỉ cầm cho sướng cái tay mà thôi.
Mình ơi, mình ( ngó ngang) Quái lạ đi đâu ấy nhỉ. Các bác ạ, đất ông bà để lại, nay con cháu hưởng sái. Đùng một cái không ngờ dự án đi qua cái vùng khỉ ho cò gáy này. Tự dưng, tự lành được cả đống tiền hê.. hê..
Vợ Hòa: Này..
Hòa: Lạy chúa tôi, giật .. hết ..cả mình
Vợ Hòa: Anh về rồi đấy à. Thế có tiền chưa?
Hòa: Tiền à, có rồi …, mới cứng cừa cựa, thơm phưng phức toàn tờ 500k.
Vợ Hòa: Úi rồi ơi, thơm hơn cả nước hoa pháp. Thế anh đã kiểm đủ chưa?
Hòa: Kiểm đếm kỹ càng không thiếu một xu. Nói tóm lại còn hơn cả máy đếm…
Vợ Hòa: Lạy chúa tôi, lơ rơ trộm nó lấy, đưa tôi cất cho.
Hòa: Sao lại cất, mình để tôi gọi chị Thuận sang rồi đưa trả phần của chị ấy.
Vợ Hòa: Hả, chia… campuchia á. Này tôi nói cho nhà anh biết, đừng có mà linh tinh nhé, không có chia chác gì cả, để đấy.
Hòa: Á à, ý của bà là không để tiền rơi ấy gì. Tôi nói cho bà biết, chị Thuận là chị ruột của tôi, chị ấy phải có phần chứ. Hôm qua đã thống nhất rồi, giờ có tiền về lại định nổi máu tham đấy à.
Vợ Hòa: Hôm qua khác, bây giờ khác chứ.
(Thuận và con đi vào)
Thuận: Chào Cậu mợ
Con Thuận: Cháu chào Cậu mợ
Hòa: A chị đây rồi. E đang định gọi chị sang để nhận tiền đền bù chị ạ. À cháu à.. lại đây với cậu.
(Dẫn cháu vào chỗ ngồi)
Vợ Hòa: Hứ.. hừ… Kể ra mũi cũng thính thật, ngửi thấy mùi tiền là có mặt luôn, thỉnh hơn cả, cả…. mà ai cho mà lấy.
Thuận: Ơ hay, sao mợ lại nói vậy. Tôi chỉ sang lấy phần của mình thôi chứ có xin sỏ gì ai đâu.
Vợ Hòa: Tôi nói cho chị biết nhé. Chị đi lấy chồng từ đời tám hoánh nào rồi. Chị đến nhà chồng chị mà đòi, lại còn vác cái mặt về đây đòi chia phần nữa, đừng có mà mơ.
Hòa: Thôi đi
Thuận: Lạy chúa tôi, Mợ bị tiền làm mờ mắt rồi, tôi không ngờ mợ lại ăn nói với chị chồng mình như vậy. Đất đai của cha mẹ, tôi cũng phận làm con cũng có phần được hưởng chứ. Nào đưa phần của tôi đây (3 người tranh nhau- Vợ Hòa giật được ôm khư khư, chị Thuận mất đà ngã xuống đất)
(Hà đi vào đỡ chị Thuận bị ngã dậy)
Hà: Có chuyện gì thế này?
Vợ Hòa: Chẳng có chuyện gì. Chuyện nhà tôi chẳng liên quan gì đến chị.
Hà: Sao chị lại nói như vậy. Mính cùng sứ họ với nhau tôi thấy mọi người to tiếng … sao tôi có thể làm ngơ được.
Vợ Hòa: Đấy giữa ban ngày ban mặt mà chị kia đến định cuỗm tiền của nhà tôi đấy.
Thuận: Mợ không được nói như vậy. Ai cuỗm của ai. Tôi, tôi... chỉ lấy phần của mình chứ.. không tham lam như ai đó. Tôi, tôi .. không cho qua việc này đâu, lành thì làm gáo, vỡ thì làm môi, tôi sẽ ..kiện…
Vợ Hòa: Kiện thì đi mà kiện, có mà kiện củ khoai ấy
Con Thuận: ( Đi từ chỗ ngồi ra) Thôi đi, mọi người thôi đi. Ngày xưa nghèo khó thì yêu thương nhau, giờ có tiền thì tranh giành, cãi vã nhau. Thôi đi, mọi người thôi đi.. Mẹ ơi chúng ta về đi.
Hà: Kìa mọi người cứ bình tĩnh đã.
Thuận: Cô Hà ơi, chị em chúng tôi đã bàn bạc thống nhất với nhau là ủy quyền cho cậu Hòa đứng ra làm thủ tục lấy tiền đền bù. Thế mà bây giờ ấy thì ..
Vợ Hòa: Úi giời…, lúc bố mẹ còn sống, một tay vợ chồng tôi chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bây giờ có tí tiền đền bù lại đòi chia.. à.
Hòa: Chị Thuận là con gái, chị ấy đi lấy chồng. Tôi là con trai, tôi ở với bố mẹ thì phải có trách nhiệm phụng dưỡng chăm sóc, tại sao bà lại kể lể như vậy. Bà nhìn đi, chị tôi lấy chồng, chồng chết sớm, con thì … cháu lại không bình thường. Cơm không đủ no, áo không đủ ấm.
Hà: Cô chú à. Các cụ từng nói : Anh em như thể chân tay
Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần.
Anh em hiếu thảo, thuận hiền
Chớ vì đồng tiền mà mất lòng nhau.
Tôi biết, ông bà nhà ta bị tai nạn qua đời không để lại di chúc. Vì thế theo quy định của pháp luật thì các con của ông bà là chị Thuận và chú Hòa đây cùng hàng thừa kế nên sẽ được hưởng tài sản thừa kế bằng nhau.
Việc này đã được pháp luật quy định rõ tại điểm a, khoản 1, Điều 650; điểm a khoản 1 và 2 Điều 651 Bộ luật Dân sự năm 2015.
Thuận: Đấy pháp luật có quy định rõ ràng rồi nhé.
Hà: Chị Thuận đây, hoàn cảnh rất khó khăn, đến người ngoài còn động lòng cảm thông chia sẻ huống hồ chúng ta đều là người trong một nhà. Tình cảm ruột thịt bao năm sâu nặng từ thủa ấu thơ đến cả cuộc đời, em ngã chị nâng, ngọt bùi chia sẻ. Chúng ta sống sao cốt giữ gia phong tốt đời đẹp đạo, các anh chị ạ.
Hòa: Nghe chị nói tôi thấy xấu hổ vô cùng. Đức chúa Người răn rằng: Con người sống ở trên đới cốt ở cái tâm, sống sao cho sau trước vẹn toàn. Nào bây giờ bà định sao?
Vợ Hòa: Tôi, tôi…
Hòa: Tôi sao?
Vợ Hòa: Tôi… tôi bị quỷ nó nhập, tôi .. tôi biết là tôi sai rồi, tôi sử xự như thế là không đúng. Chị Thuận, chị tha lỗi cho em.
Đây tiền đây mình này.
Hòa (cười): Đấy bà cứ làm như thế này từ đầu thì có phải tốt cái bụng không.
Chị Hà ạ, may có chị ở đây đã hướng dẫn, giúp đỡ gia đình chúng tôi để chúng tôi mãi là một gia đình với cái tên vô cùng ý nghĩa bố mẹ đặt cho – Chị em thuận hòa.
Cháu, phần của nhà cháu đây này.
Con Thuận: Cháu cảm ơn Cậu ạ/.
Nguồn: pbgdpl.moj.gov.vn